Truyện Mới

.

Một Mình - GreenStar

Buổi sáng ta dậy thật sớm, bỏ qua sự hấp dẫn của giường và gối mà cố gắng di chuyển ra ngoài, chỉ đơn giản là để ngắm đường phố, hít thở không khí sớm mai, tập thói quen rèn luyện cơ thể… Và chỉ muốn đi một mình mà thôi.
Bỗng ta cảm thấy Sài Gòn quá rộng lớn, muốn tìm một chỗ nào đó giấu mình. Ta ngồi rất lâu trong một quán quen, gọi cốc café tỏa vị thơm đậm đà, nhưng lại chẳng buồn thưởng thức và rồi bỏ mặc, lãng quên cả cốc café cho đến khi nguội ngắt.

Một Mình - GreenStar

Chờ yêu thương trở về - GreenStar

- Sao Cam cứ ngửa mặt lên mà đi vậy? Cẩn thận vấp ngã đấy!
- Du không thấy trời đang mưa sao? Với lại có Du đi bên cạnh Cam rồi, Cam không sợ vấp ngã.
Tôi không hiểu ý của Cam nên cũng chỉ cười trừ cho qua. Thế là cả quãng đường về nhà Cam đi trước, tôi đi sau nhìn cái dáng người nhỏ nhắn, đủng đỉnh vừa ngửa mặt hứng mưa phùn, vừa vu vơ hát mấy câu trong bài hát tôi chưa nghe bao giờ.
Cam và tôi là bạn hàng xóm từ bé, từ cái hồi tôi chưa biết nói, nó chưa biết đi thì đã ở cạnh nhà nhau. Tên ở nhà của nó là Cam, tên lúc đi học là Dương, nhưng nhiều lúc tôi, cả xóm tôi không biết tên đi học của nó mà chỉ Cam thế này, Cam thế kia... Nó cũng không ý kiến gì nên tôi luôn gọi nó là Cam ở mọi nơi. 
Chờ yêu thương trở về

Truyện ngắn - Bỏ cuộc

Bỏ Cuộc

Ngày đầu tiên cô gặp anh, tóc cô còn dài, còn xù, còn mảnh. Trên tay vẫn đeo mấy cái vòng gớm ghiếc như trừ tà, lông mi chẳng thèm sắp xếp lại cho ngay hàng thẳng lối. Cô đụng anh trên hành lang. Ối! Á! Xin lỗi! Bảng vẽ cọ màu rớt lung tung túa lua xua lên hết cả. Cô giương đôi mắt mèo lên, quắc một phát. Anh co rúm cả người.
Cô lúc ấy chưa từng yêu ai. Khiếp, mới chỉ 18 thôi mà. Cô chu mỏ nói vậy khi cả hai đang đi ăn cùng nhau lần đầu tiên tại quán ăn sau trường, trước cái tròn mắt dẹt của anh. Cái quán đó bé xíu, ẩm thấp, mà đông. Cô ăn hồn nhiên, mồ hôi chảy trên trán cũng chẳng buồn quẹt. Miệng luôn hồi: Ăn đi, ăn đi. Nhìn vậy thôi chứ ngon lắm. Trời ạ, bỏ sa tế vào mới ngon này. Líu ra líu ríu.
Anh dạo ấy đã đủ điềm tĩnh rồi, vì yêu đương cũng kha khá. Thảng hoặc tự nói với lòng không yêu nữa. Nhưng khi cả hai ăn xong, đứng dậy, nhìn cô lúi húi moi một cục tiền lẻ trong túi ra, đưa cho anh phần của mình một cách thản nhiên và tự nhiên nhất trên đời, thì một điều gì đó buồn cười đã xuất hiện. Buồn cười như chính cái cách cô trố mắt mèo, hỏi: “Cười gì đấy?” vậy.
Sau này, anh hỏi: “Ngày xưa yêu anh như thế nào?”. Cô nằm trong lòng anh và trả lời nhẹ bâng: “Em thích đôi mắt của anh. Nó mệt mỏi và xấu xí, rồi tò mò không biết anh hay thức khuya làm gì mà để đôi mắt ra nông nỗi ấy nhỉ? Từ hôm đó, em luôn đi ngang phòng đào tạo để xem hôm ấy anh có tiết không. Nếu có, em sẽ đứng đực mặt ra, suy nghĩ rằng anh đang ở cái xó xỉnh nào trong cái trường này nhỉ, rồi lỉnh ngay tới đó, giả vờ tình cờ, giả vờ xởi lởi, thảo mai. Hoặc là chỉ cần trong câu chuyện của tụi bạn xuất hiện tên anh thôi, là tim em đập cứ như sắp bị nhồi máu. Buồn cười nhất là lần đầu tiên anh nạt em khi chúng ta vô tình đi ngang qua một cái ổ điện bị bật nắp rất nguy hiểm. Em ngây thơ định đưa tay vào đóng nắp lại, bị anh quát một câu “Trời ơi cái đồ khùng này, muốn chết à?” rồi kéo tay em ra. Từ lúc đó trở đi, em nhận ra em chỉ muốn được duy nhất anh bảo vệ mà thôi”. Những lời nói ấy, thề là những điều đẹp đẽ nhất mà anh từng nghe được. Xúc động không gì tả nổi. Anh kéo cô tới gần hôn, miệng liên hồi: “Thương quá! Yêu quá”.

Truyện ngắn - Bỏ cuộc


Truyện ngắn - Bà Nội

Bà nội

Cũng như bao đứa trẻ khác cùng làng, tôi lớn lên với hương lúa chín của làng quê nhỏ bé miền trung du. Tuổi thơ của tôi là bà nội, là những bông hoa gạo rực lửa đốt cháy cả dòng sông lạnh ngắt. Những đêm đông, tôi thiếp đi trong hương trầu thơm nồng, trong câu chuyện cổ tích ngày xửa ngày xưa bà kể.
Những tối hè nằm trên chiếc chõng tre, tiếng ru của bà cùng tiếng gió từ chiếc quạt nan đưa tôi vào giấc ngủ. Tất cả cứ thế bình lặng và yên ả trôi theo tiếng thở của thời gian. Và cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên khi trong trí óc non nớt của tôi, bà là tất cả.
Tôi không có mẹ - hay nói đúng hơn - mẹ đã ra khỏi cuộc đời tôi từ khi tôi mới là đứa bé hai tuổi. Còn cha – tôi chỉ nhớ đó là người đàn ông dong dỏng cao. Mỗi khi tết đến, người đàn ông đó lại về thăm bà và tôi, đi cùng một người đàn bà và hai đứa trẻ.
Mọi người bảo đấy là cha và dì của tôi. Nhưng thường thì tôi chẳng quan tâm lắm đến họ, tôi chỉ thích chơi với hai đứa bé thôi. Đứa bé gái mặc chiếc váy trắng viền đăng ten - chiếc váy mà cả trong giấc mơ, tôi cũng chưa bao giờ mơ được mặc. Thằng con trai mặc áo trắng bỏ thùng.
Lúc ấy trong đôi mắt của tôi, chúng là thiên thần, còn tôi chỉ là một con nhóc xấu xí. Hơn thế chúng lại có rất nhiều kẹo. Những chiếc kẹo xanh đỏ thật hấp dẫn khác hẳn với thanh chè lam bà thường cho tôi ăn.
Truyện ngắn - Bà Nội

Càng Trưởng Thành Càng Cô Đơn - GreenStar

CHƯƠNG 1: CÔ ĐƠN

Cô đơn…

Cô đơn. Cô là cô độc, đơn là một mình. Cô đơn là sự cô độc xuất phát từ trong lòng, trong tim của một người và không phải ai cũng tháo bỏ được nó.
Có người coi cô đơn như kẻ thù.
Một số khác lại nhìn nhận nó như điều hiển nhiên.
Số còn lại không nhận ra cô đơn, vì cô đơn quá lâu nên thành thói quen và mặc định đó là thói quen của mình.
5 tuổi, ta cô đơn vì bị bỏ rơi, bị ai đó làm tổn thương.
10 tuổi, ta cô đơn vì sự phản bội.
15 tuổi, cô đơn vì sự chia ly.
20 tuổi, cô đơn vì đơn giản muốn một mình và đang trải qua giai đoạn khủng hoảng ở tuổi 20 - đó là cố gắng tìm kiếm cho mình một mối tình, để rồi vội vã, rồi vấp ngã, rồi sợ hãi và trở nên cô đơn.
25 tuổi, nhiệt huyết vẫn còn, nhưng lạc lõng giữa biển đời, suy cho cùng cũng là cô đơn.
30 tuổi, cô đơn vì những lần nhớ lại một vài khoảnh khắc trong quá khứ.
40, 50, 60 tuổi, cứ đi cho hết chặng đường đời, nếu mãi chưa tìm ra lý tưởng sống, mục đích sống thì lẽ dĩ nhiên là sẽ cảm thấy cô đơn thôi. Và càng trưởng thành thì càng cảm thấy cô đơn, bởi đâu đó trong vẻ ngoài lớn dần theo thời gian là một trái tim yếu đuối vì bị bào mòn bởi thời gian, trở nên chai sạn, dạn dĩ hơn với những thứ gọi là yêu thương.
Ta có thể than thở và nói “Tôi muốn một mình!”, nhưng ít người đủ can đảm để nói “Tôi muốn cô đơn!”, đơn giản vì ta sợ sự cô độc, sợ phải một mình trong mãi mãi. Cứ thế, cô đơn được hiểu đơn giản là “một mình.”
Nhưng nếu ta chấp nhận cô đơn như một con người, chẳng phải mọi thứ sẽ khác hơn sao?
Trong cuộc đời này, đôi khi ta luôn phải đón nhận những con người, những mối quan hệ ta không hề muốn. Nhưng điều đó không do ta quyết định và mỗi người đi qua cuộc đời ta đều có một vai trò nhất định. Có người cho ta yêu thương, có người cho ta bất hạnh, có người lại vội vã ra đi khiến ta tiếc nuối. Tất cả họ đều khiến cuộc sống của ta có màu, có hương vị và có cả thứ gọi là “KÝ ỨC!”
Vậy nên, cuộc sống của ta đã từng có người đó, ta đã từng hẹn hò, hạnh phúc, đau khổ vì người, đã từng…
Người ấy nào có xa lạ, người ấy tên là CÔ ĐƠN.

CÀNG TRƯỞNG THÀNH CÀNG CÔ ĐƠN

Anh đã có người thương

Trích dẫn trong sách " Đợi đông gõ cửa em sẽ nói yêu anh "


Anh đã có người thương - Trích đoạn " Đợi đông gõ cửa em sẽ nói yêu anh "

Có một vùng kí ức tuổi thơ tôi - Radio Vìa Hè 360

Cánh bèo trôi nổi đưa tôi trôi dạt nhiều nơi, khắp chốn rồi neo lại ở một góc nhỏ của thị trấn miền biển cuối trời tổ quốc. Nhiều lúc tôi cứ chạnh lòng, tủi thân vu vơ khi nhìn đám nhỏ chơi nhởi trước nhà rồi tự hỏi : " Sao mình không có một tuổi thơ yên bình hơn một chút?". Tự hỏi rồi ngay lập tức tự trách mình cầu toàn, tham lam.
Tuổi thơ tôi không bay bổng thần tiên nhưng chẳng phải tôi đã được sống trong hơi ấm của tình yêu thương đấy sao? Dù cho hơi ấm ấy không trọn vẹn theo cái nghĩa của một gia đình!

LIÊN HỆ

Name

Email *

Message *