Truyện Mới

.

Một Mình - GreenStar

Buổi sáng ta dậy thật sớm, bỏ qua sự hấp dẫn của giường và gối mà cố gắng di chuyển ra ngoài, chỉ đơn giản là để ngắm đường phố, hít thở không khí sớm mai, tập thói quen rèn luyện cơ thể… Và chỉ muốn đi một mình mà thôi.
Bỗng ta cảm thấy Sài Gòn quá rộng lớn, muốn tìm một chỗ nào đó giấu mình. Ta ngồi rất lâu trong một quán quen, gọi cốc café tỏa vị thơm đậm đà, nhưng lại chẳng buồn thưởng thức và rồi bỏ mặc, lãng quên cả cốc café cho đến khi nguội ngắt.

Một Mình - GreenStar

Lạ lắm, có những ngày ta không muốn làm gì cả, vác balo lên ra khỏi nhà, đi lang thang ngoài đường. Có lúc lười thì ngồi xe bus, lúc nào siêng lại chạy xe máy, vòng vòng quanh những chốn lạ chưa từng đặt chân đến (thật ra là đi lạc đường). Lạc đường cũng đâu có gì ghê gớm, bởi vốn dĩ trước lạ sau quen, lạc rồi lần sau sẽ tự tìm thấy lối ra, đường về thôi.
Ta thích xem phim. Đứng xếp hàng mua vé xem phim, ta chẳng buồn ngó nghiêng nhìn phía sau là ai, người đứng trước ta trông như thế nào, có chăng chỉ là hướng ánh mắt về một nơi nào đó không-có-gì-cả. Vào rạp cố gắng dành lấy cho mình hai ghế nếu thấy rạp trống người. Một ghế để ta ngồi, còn một ghế… để túi xách ấy mà.
Chán ngắm màn hình rộng, ta về nhà ôm laptop xem phim Hàn. Chẳng thể cười nổi, không thấy thú vị với mấy bộ phim đang nằm trong danh sách được yêu thích. Thế là ta lục lại những phim cách đây 10 năm, kiểu như: Trái tim mùa thu, nấc thang lên thiêng đường, bản tình ca mùa đông, chuyện tình này nọ nọ kia… Ta bỗng ngồi tưởng tượng, biết đâu 10 năm nữa, một bà cô già sẽ mở lại những bộ phim của năm 2014 và ngồi cười như trẻ trâu? Nhưng rồi ta cũng không thể thắng nổi những cơn buồn ngủ, thế nên phim cứ bật, người xem cứ việc ôm gối ngủ.
Rồi ta nhận được tin nhắn và vài cuộc gọi của bạn bè rủ rê tụ tập, nhưng ta do dự, sau đó từ chối chẳng muốn đi với lý do là bận thế này thế nọ, dù ta đang rảnh đến mức chỉ nằm dài trong phòng. Bởi bỗng dưng ta cảm thấy những buổi gặp mặt ấy thật vô nghĩa, có chăng chỉ là đôi ba câu chuyện, ăn uống hết tăng này đến tăng kia. Có thể sẽ vui đấy, nhưng ta nào muốn quan tâm.
Ta tưởng vậy là đã quá đủ điều khiến bản thân nhàm chán, nhưng hóa ra còn tệ hơn nữa. Đến cả cơ hội yêu đương tìm tới mà ta cũng đóng cửa, người ta gõ mãi mà ta đâu chịu mở, cũng không nói tiếng nào. Chỉ im lặng. Sự im lặng chẳng phải là điềm báo cho sự đồng ý hay từ chối, đơn giản vì ta không biết nên làm gì thôi.
Chợt giật mình, phải chăng ta đã cô đơn đến mức chẳng còn tha thiết yêu thương?

No comments:

Post a Comment

LIÊN HỆ

Name

Email *

Message *