CHƯƠNG 1: CÔ ĐƠN
Cô đơn…
Cô
đơn. Cô là cô độc, đơn là một mình. Cô đơn là sự cô độc xuất phát từ trong
lòng, trong tim của một người và không phải ai cũng tháo bỏ được nó.
Có
người coi cô đơn như kẻ thù.
Một
số khác lại nhìn nhận nó như điều hiển nhiên.
Số
còn lại không nhận ra cô đơn, vì cô đơn quá lâu nên thành thói quen và mặc định
đó là thói quen của mình.
5
tuổi, ta cô đơn vì bị bỏ rơi, bị ai đó làm tổn thương.
10
tuổi, ta cô đơn vì sự phản bội.
15
tuổi, cô đơn vì sự chia ly.
20
tuổi, cô đơn vì đơn giản muốn một mình và đang trải qua giai đoạn khủng hoảng ở
tuổi 20 - đó là cố gắng tìm kiếm cho mình một mối tình, để rồi vội vã, rồi vấp
ngã, rồi sợ hãi và trở nên cô đơn.
25
tuổi, nhiệt huyết vẫn còn, nhưng lạc lõng giữa biển đời, suy cho cùng cũng là
cô đơn.
30
tuổi, cô đơn vì những lần nhớ lại một vài khoảnh khắc trong quá khứ.
40,
50, 60 tuổi, cứ đi cho hết chặng đường đời, nếu mãi chưa tìm ra lý tưởng sống,
mục đích sống thì lẽ dĩ nhiên là sẽ cảm thấy cô đơn thôi. Và càng trưởng thành
thì càng cảm thấy cô đơn, bởi đâu đó trong vẻ ngoài lớn dần theo thời gian là
một trái tim yếu đuối vì bị bào mòn bởi thời gian, trở nên chai sạn, dạn dĩ hơn
với những thứ gọi là yêu thương.
Ta có
thể than thở và nói “Tôi muốn một mình!”, nhưng ít người đủ can đảm để nói “Tôi
muốn cô đơn!”, đơn giản vì ta sợ sự cô độc, sợ phải một mình trong mãi mãi. Cứ
thế, cô đơn được hiểu đơn giản là “một mình.”
Nhưng
nếu ta chấp nhận cô đơn như một con người, chẳng phải mọi thứ sẽ khác hơn sao?
Trong
cuộc đời này, đôi khi ta luôn phải đón nhận những con người, những mối quan hệ
ta không hề muốn. Nhưng điều đó không do ta quyết định và mỗi người đi qua cuộc
đời ta đều có một vai trò nhất định. Có người cho ta yêu thương, có người cho
ta bất hạnh, có người lại vội vã ra đi khiến ta tiếc nuối. Tất cả họ đều khiến
cuộc sống của ta có màu, có hương vị và có cả thứ gọi là “KÝ ỨC!”
Vậy
nên, cuộc sống của ta đã từng có người đó, ta đã từng hẹn hò, hạnh phúc, đau
khổ vì người, đã từng…
Người
ấy nào có xa lạ, người ấy tên là CÔ ĐƠN.
CÀNG TRƯỞNG THÀNH CÀNG CÔ ĐƠN |
Càng trưởng thành càng cô đơn
18 tuổi,
ta thoát khỏi cái vỏ bọc của gia đình, đến một nơi không bị quản lý, không bị
ngăn cản làm những điều mình muốn, kể cả các mối quan hệ. Muốn quen ai thì quen,
muốn yêu ai thì yêu, sẽ không bị nghe hai từ “không được”.
19
tuổi, ta bắt đầu nếm mùi vị của sự phản bội, ta nhận được bài học rằng trên đời
này không điều gì là luôn chắc chắn, kể cả những mối quan hệ.
20
tuổi, ta đôi ba lần khóc ngất vì sự chia ly, để lại cho ta ý niệm quý giá, rằng
người đến với ta vì một lý do nào đó thì cũng có hàng ngàn lý do để rời xa ta,
vậy nên dù ta có càng cố nắm giữ thì người sẽ càng gắng buông tay.
21
tuổi, ta gặp vài cạm bẫy, để rồi nhận ra ngoài thế giới kia, không ai cho không
ai cái gì.
Ta
trưởng thành hơn qua những mối quan hệ mở rồi đóng, những cú vấp ngã rồi đứng
lên, những lần khóc cạn nước mắt vì một ai đó. Nhưng sao ta cảm thấy càng
trưởng thành càng cô đơn.
Trưởng
thành, bắt đầu cuộc sống tự lập, rồi va vấp, rồi tự đứng lên. Thế là dần biết
sợ hãi những cạm bẫy của cuộc đời. Sợ những mối quan hệ tưởng đẹp đẽ đấy, bền
lâu đấy, nhưng chỉ cần một phút khó khăn, sẵn sàng đạp lên nhau mà sống tiếp.
Vì vậy mới nghĩ, cô đơn vẫn tốt hơn.
Biết
yêu, muốn yêu một người mà khiến trái tim rung động. Rồi một mối tình qua đi,
mối tình thứ hai lại đến, cứ bước qua mà chưa biết đâu là điểm dừng. Trưởng
thành hơn trong tình yêu, nhưng nhờ thế cũng nhận ra cô đơn vẫn tốt hơn là cố
yêu một ai đó để rồi phải tổn thương.
Khi
còn bé, đau thì khóc, vui thì cười, chẳng sợ bất cứ điều gì vì đã có gia đình ở
bên. Nhưng trưởng thành rồi, không thể kể lể với gia đình những tổn thương, vì
sợ những người ta yêu thương phải buồn vì ta. Cũng không thể oà khóc thật lớn
rồi chạy đến bên mẹ, như vậy mẹ ta sẽ đau lòng. Thế nên chọn cách im lặng rồi
chịu đựng moojt mình để mọi thứ trôi qua. Cô đơn dần trở thành người bạn thân
thiết không rời.
Trưởng
thành rồi, nhận ra thật sự rất cô đơn khi chỉ có một mình, nhưng lại luôn muốn
ngồi một mình để suy nghĩ, để không ai biết những lo lắng, buồn đau của mình.
Trưởng thành rồi,
coi cô đơn như điều hiển nhiên mà đời người phải trải qua. Chưa trưởng thành,
chỉ cần nhắm mắt rồi mở ra không thấy ai bên cạnh, sẽ lập tức đi kiếm tìm và có
thể khóc than vì sợ cô đơn. Trưởng thành rồi, nhắm mắt lại, đếm hết 1, 2, 3,
khi mở mắt ra thì vẫn thấy nhẹ lòng dù biết chẳng có ai bên ta.
Thậm
chí, đôi khi ở bên cạnh người sẽ gắn bó với ta cả đời, ta vẫn có những nghĩ suy,
những bí mật không thể nói ra được nên ta cảm thấy có một khoảng trống trong
tim chẳng bao giờ lấp đầy nổi. Mà có lẽ nơi ấy dành cho cô đơn.
Bỗng
ta cảm thấy sợ cô đơn, bởi nếu cô đơn quá lâu, sẽ có một ngày ta không phân
biệt được yêu thương và sự cô đơn. Hai thứ hòa lẫn, lồng ghép vào nhau. Rồi đến
một lúc nào đó, ta cho rằng càng trưởng thành càng cô đơn vốn dĩ là điều hiển
nhiên.
Càng
trưởng thành, càng cô đơn. Thế nên ta đôi khi muốn bé lại, mãi là đứa trẻ hồn
nhiên, không bao giờ cảm thấy cô đơn, lo sợ cô đơn để rồi thờ ơ với cô đơn...
Còn nữa.....
Tác giả: GreenStar
No comments:
Post a Comment