Truyện Mới

.

Nhung nhớ là nỗi đau biết thở


Trước đây em không hiểu rằng có được ngày mai nhưng chưa chắc đã có được tương lai nên đã vô tình bỏ mặc những thứ tưởng chừng như gắn bó với mình mãi mãi. Giống như cách em đã đánh mất anh.

Em những tưởng ai đến và nói yêu đối phương trước thì có nghĩa là người đó yêu nhiều hơn. Anh nói yêu em, khoảnh khắc anh nắm lấy bàn tay em, em đã nghĩa anh không thể buông nó ra trước trừ khi em muốn buông tay. Em sai rồi phải không anh? Vì dù vẫn yêu em, anh cũng buông tay vì cái nắm tay không còn ấm áp nữa.

Thứ tốt đẹp có em không chịu giữ, mất rồi em lại quay quắt nhớ nhung rồi cố gắng kiếm tìm.

Giờ em mới nhận ra, nhung nhớ chính là nỗi đau biết thở, nó tồn tại mọi nơi trong em, đến mức chỉ cần nghe bài hát anh thích thôi cũng thấy đau lòng, nhìn bức ảnh có anh cũng đau lòng, ngay cả khi im lặng không khóc, chẳng cười, cũng đau đớn đến nao lòng vì sự tiếc nuối những gì đã qua.

Nỗi đau biết thở ấy tuần hoàn chảy mãi trong em, hối hận vì không giữ chặt anh, hận mình không thể hiểu được anh khi anh còn ở ngay bên cạnh. Em tưởng mình đã khiến anh hài lòng, vì không bao giờ em thấy được nỗi buồn hiện lên trên gương mặt anh.

Nhung nhớ là nỗi đau biết thở


Giờ em mới hiểu, là anh đã cố chấp che giấu sự cô đơn ngay trong chính tình yêu của mình. Anh để em yêu thương anh một cách tự do, còn bản thân anh dù muốn hay không vẫn mỉm cười chấp nhận. Em không hay rằng cũng có lúc anh trở nên yếu đuối và cần dựa vào em, chỉ vô tâm tận hưởng cuộc sống của riêng mình.

Em hiểu, yêu mà vẫn thấy cô đơn thì nên can đảm rời đi, bởi càng ở lại chỉ càng tự chán ghét bản thân mình hơn, như kẻ lạc giữa biển khơi bám được chiếc thuyền mà lại không biết hướng nào để đến được bờ. Yêu thương như vậy sao gọi là hạnh phúc.

Giờ em không còn anh ở bên, nụ cười của em như không có linh hồn, ngày càng giống như đang sống trong một chiếc vỏ ốc, luôn lo sợ bị người khác làm tổn thương. Anh ra đi để lại cho em bài học về cách yêu thương một người, nhưng cũng khiến em quên luôn cách làm thế nào để đơn độc vượt qua sự tổn thương, bởi một thời gian quá dài em phụ thuộc vào anh…

Không biết đến bao giờ em mới hết nhớ anh, có lẽ là khi nỗi đau của em ngừng thở, nhưng con người đâu chỉ có một nỗi đau…




GreenStar

No comments:

Post a Comment

LIÊN HỆ

Name

Email *

Message *