Truyện Mới

.

Audio Lịch Sử - Thăng Long Nổi Giận

Thăng Long Nổi Giận

Hoàng Quốc Hải

SƠ GIẢN PHẢ HỆ NHÀ TRẦN
Để bạn đọc tiện theo dõi các nhân vật trong truyện, tác giả tạm sắp xếp một giản yếu tới tối giản về phả hệ nhà Trần.
Audio Lịch Sử - Thăng Long Nổi Giận

Phụ Nữ Thông Minh - Radio Online

Đã qua rồi cái thời phụ nữ ngoan ngoãn và khờ khạo được cánh đàn ông tôn vinh là "nữ hoàng hậu phương". Giờ đây họ kháo nhau, phụ nữ thông minh mới là hậu phương vững chắc, bởi thời buổi này không thể chỉ dựa vào mỗi vào cái đầu của đàn ông mà rất cần thêm bộ não của đàn bà hỗ trợ từ nhà đến công ty. Đặc biệt, phụ nữ thông minh mới có khả năng ban phát cuộc sống thú vị.
Nhưng có thực sự là sống với phụ nữ thông minh sẽ thú vị?

Audio Truyện Kinh Dị - Trốn Tìm

Audio Truyện Kinh Dị - Trò chơi trốn tìm


Trò chơi trốn tìm


"Không", Jackson nói với nụ cười rụt rè. "Tôi xin lỗi nhưng tôi không chơi trốn tìm."
Đó là đêm Giáng Sinh, và chúng tôi gồm mười bốn người ở trong ngôi nhà. Chúng tôi dùng một bữa tối vui vẻ, tất cả đang muốn vui chơi - chỉ là tất cả ngoại trừ Jackson. Khi một người đề nghị chơi trốn tìm thì có tiếng ồn ào cổ vũ chỉ có duy nhất Jackson là phản đối.Hình như không phải Jackson từ chối chơi "Anh có khỏe không?" ai đó hỏi.

Tàu Muộn - Truyện Audio Kinh Dị

- Anh về đi, tàu sắp chạy rồi.
Nhiên thầm thì bên tai chồng, đôi môi tô màu hồng sen trượt nhẹ qua vành tai của anh, dừng lại nhấm nhá đầy cố ý ở chân tóc. Mùi CK Men ngọt và quyến rũ làm tê rần đầu lưỡi.
- Anh không thích em đi về nhà ngoại, nhà đó âm u bí ẩn quá. Nhà gì chỉ toàn là đàn bà. Hết ngoại, đến các dì, đến má em, ai cũng luẩn quẩn không dứt đi nổi. Nhà cổ như viện bảo tàng trăm năm. Anh sợ em về lại líu ríu ở luôn!
- Em chỉ ở 1 ngày, thuyết phục má chịu vào Sài Gòn với mình là đi về ngay. Anh đừng lo.
Anh ôm xiết Nhiên rồi rời ra đột ngột:
- Ôm thêm chút nữa là bắt em ở lại luôn. Cho trễ tàu!
Vậy mà trễ tàu thật.
Tàu Muộn - Truyện Audio Kinh Dị

Nhung nhớ là nỗi đau biết thở


Trước đây em không hiểu rằng có được ngày mai nhưng chưa chắc đã có được tương lai nên đã vô tình bỏ mặc những thứ tưởng chừng như gắn bó với mình mãi mãi. Giống như cách em đã đánh mất anh.

Em những tưởng ai đến và nói yêu đối phương trước thì có nghĩa là người đó yêu nhiều hơn. Anh nói yêu em, khoảnh khắc anh nắm lấy bàn tay em, em đã nghĩa anh không thể buông nó ra trước trừ khi em muốn buông tay. Em sai rồi phải không anh? Vì dù vẫn yêu em, anh cũng buông tay vì cái nắm tay không còn ấm áp nữa.

Thứ tốt đẹp có em không chịu giữ, mất rồi em lại quay quắt nhớ nhung rồi cố gắng kiếm tìm.

Giờ em mới nhận ra, nhung nhớ chính là nỗi đau biết thở, nó tồn tại mọi nơi trong em, đến mức chỉ cần nghe bài hát anh thích thôi cũng thấy đau lòng, nhìn bức ảnh có anh cũng đau lòng, ngay cả khi im lặng không khóc, chẳng cười, cũng đau đớn đến nao lòng vì sự tiếc nuối những gì đã qua.

Nỗi đau biết thở ấy tuần hoàn chảy mãi trong em, hối hận vì không giữ chặt anh, hận mình không thể hiểu được anh khi anh còn ở ngay bên cạnh. Em tưởng mình đã khiến anh hài lòng, vì không bao giờ em thấy được nỗi buồn hiện lên trên gương mặt anh.

Nhung nhớ là nỗi đau biết thở


Giờ em mới hiểu, là anh đã cố chấp che giấu sự cô đơn ngay trong chính tình yêu của mình. Anh để em yêu thương anh một cách tự do, còn bản thân anh dù muốn hay không vẫn mỉm cười chấp nhận. Em không hay rằng cũng có lúc anh trở nên yếu đuối và cần dựa vào em, chỉ vô tâm tận hưởng cuộc sống của riêng mình.

Em hiểu, yêu mà vẫn thấy cô đơn thì nên can đảm rời đi, bởi càng ở lại chỉ càng tự chán ghét bản thân mình hơn, như kẻ lạc giữa biển khơi bám được chiếc thuyền mà lại không biết hướng nào để đến được bờ. Yêu thương như vậy sao gọi là hạnh phúc.

Giờ em không còn anh ở bên, nụ cười của em như không có linh hồn, ngày càng giống như đang sống trong một chiếc vỏ ốc, luôn lo sợ bị người khác làm tổn thương. Anh ra đi để lại cho em bài học về cách yêu thương một người, nhưng cũng khiến em quên luôn cách làm thế nào để đơn độc vượt qua sự tổn thương, bởi một thời gian quá dài em phụ thuộc vào anh…

Không biết đến bao giờ em mới hết nhớ anh, có lẽ là khi nỗi đau của em ngừng thở, nhưng con người đâu chỉ có một nỗi đau…




GreenStar

Càng Trưởng Thành Càng Cô Đơn - GreenStar

CHƯƠNG 1: CÔ ĐƠN

Cô đơn…

Cô đơn. Cô là cô độc, đơn là một mình. Cô đơn là sự cô độc xuất phát từ trong lòng, trong tim của một người và không phải ai cũng tháo bỏ được nó.
Có người coi cô đơn như kẻ thù.
Một số khác lại nhìn nhận nó như điều hiển nhiên.
Số còn lại không nhận ra cô đơn, vì cô đơn quá lâu nên thành thói quen và mặc định đó là thói quen của mình.
5 tuổi, ta cô đơn vì bị bỏ rơi, bị ai đó làm tổn thương.
10 tuổi, ta cô đơn vì sự phản bội.
15 tuổi, cô đơn vì sự chia ly.
20 tuổi, cô đơn vì đơn giản muốn một mình và đang trải qua giai đoạn khủng hoảng ở tuổi 20 - đó là cố gắng tìm kiếm cho mình một mối tình, để rồi vội vã, rồi vấp ngã, rồi sợ hãi và trở nên cô đơn.
25 tuổi, nhiệt huyết vẫn còn, nhưng lạc lõng giữa biển đời, suy cho cùng cũng là cô đơn.
30 tuổi, cô đơn vì những lần nhớ lại một vài khoảnh khắc trong quá khứ.
40, 50, 60 tuổi, cứ đi cho hết chặng đường đời, nếu mãi chưa tìm ra lý tưởng sống, mục đích sống thì lẽ dĩ nhiên là sẽ cảm thấy cô đơn thôi. Và càng trưởng thành thì càng cảm thấy cô đơn, bởi đâu đó trong vẻ ngoài lớn dần theo thời gian là một trái tim yếu đuối vì bị bào mòn bởi thời gian, trở nên chai sạn, dạn dĩ hơn với những thứ gọi là yêu thương.
Ta có thể than thở và nói “Tôi muốn một mình!”, nhưng ít người đủ can đảm để nói “Tôi muốn cô đơn!”, đơn giản vì ta sợ sự cô độc, sợ phải một mình trong mãi mãi. Cứ thế, cô đơn được hiểu đơn giản là “một mình.”
Nhưng nếu ta chấp nhận cô đơn như một con người, chẳng phải mọi thứ sẽ khác hơn sao?
Trong cuộc đời này, đôi khi ta luôn phải đón nhận những con người, những mối quan hệ ta không hề muốn. Nhưng điều đó không do ta quyết định và mỗi người đi qua cuộc đời ta đều có một vai trò nhất định. Có người cho ta yêu thương, có người cho ta bất hạnh, có người lại vội vã ra đi khiến ta tiếc nuối. Tất cả họ đều khiến cuộc sống của ta có màu, có hương vị và có cả thứ gọi là “KÝ ỨC!”
Vậy nên, cuộc sống của ta đã từng có người đó, ta đã từng hẹn hò, hạnh phúc, đau khổ vì người, đã từng…
Người ấy nào có xa lạ, người ấy tên là CÔ ĐƠN.

CÀNG TRƯỞNG THÀNH CÀNG CÔ ĐƠN

LIÊN HỆ

Name

Email *

Message *